Mỗi khi thu về, tôi lại nhớ đến những quyển sổ thơ cũ của tôi, của cải duy nhất của tôi trong nhũng khoảng thời gian dài.
Tôi không hiểu sao khi có người nhắc đến những cuốn sổ chép thơ cũ (ai mà chẳng có một vài cuốn) thì lại tỏ vẻ xấu hổ vì mình đã từng ngô nghê sến rện như thế. Từ lớp 8 tôi bắt đầu chép thơ, quyển sổ mà Nguyệt Anh viết tặng tôi bài thơ trăng Tôi với người yêu qua nhè nhe/Im lìm không dám nói năng chi, phải viết chứ yêu bằng bút chì, như thể đó là một từ nhơ bẩn, hay một vẻ đẹp tiềm ẩn cần phải hide đi.
Tôi nhớ đến Vân, đứa bạn mà từ hồi ra trường phổ thông đến giờ tôi không còn gặp. Suốt mùa hè năm 1988, Vân mỗi ngày chép cho tôi một bài thơ trên giấy năm hào tư, viết bằng mực xanh, chữ chân phương xinh đẹp. Tôi thì viết cho Vân mực tím, nét chữ sắc và bay bướm. Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn/Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương... Hồi lớp 8, Vân bắt đầu mặc áo lá, chiếc áo ren xinh xẻo thấp thoáng sau lần áo pô pơ lin trắng, tôi vẫn hay ngắm trộm và mơ màng, chiếc áo lá trong buổi trưa hè nắng sau kỳ thi tốt nghiệp PTCS, Vân đạp xe đến thăm tôi, hai đứa ngồi vu vơ đầu hè, ăn khoai luộc, nhìn mấy cành hoa hồng văn khôi ẻo lả trong nắng.
Tôi nhớ đến A., người bạn trai có nhiều "ân oán". Hồi lớp 10, mỗi ngày bạn cũng chép cho tôi một bài thơ, có những bài rất lạ, bạn nói là trong sổ tay chị bạn. Mùa hạ em như cốc rượu đầy/Em là trái chín của nghìn cây/Tim em trái cấm anh đừng hái/Nếu vậy thiên đường chẳng có đây… Lớp 12, trước khi đi ra HN học ĐH, tôi ngồi trong bếp nhìn ra vườn, châm lửa đốt hết hàng chồng thư bạn viết cho tôi trong suốt 3 năm cấp 3, cả những thư kể chuyện yêu đương của 2 bên, cả những thư chửi rủa. Tôi sợ mang đi thì mất (quả thật các thứ tôi mang đi học mất sạch), để ở nhà sợ người khác đọc, thế thì đốt. Thỉnh thoảnng hàng 5 năm sau, tôi vẫn còn băn khoăn về mồi lửa ấy.
Những bài thơ tôi vẫn thuộc lòng và thỉnh thoảng thánh thót ngân lên trong trí não, là những bài tôi chép trong mấy quyển giấy ô li ấy. Có sao đâu trái mùa thu vẫn thắm/Mây mùa thu vẫn trắng những lưng trời... Mùa thu, mọi vật trở nên trong suốt, sự giao cắt giữa đất và trời nổi lên sắc nét bởi những ngọn núi xa (tất nhiên, nếu chỗ ta đứng có núi). Rồi mùa hè năm 95, tôi nghẹn ngào với Tố của Hoàng nay Tố của ai. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn thương vay ông Vũ cái ngày mười hai tháng sáu.
Quyển thơ tình Xuân Diệu nhỏ bằng bao diêm, đã từng là tài sản quý nhất của tôi. Thôi đừng trách hận chi nhau/Lỗi lầm em trả bằng đau đớn rồi… Thơ tình XD sau CM thật là chán, nhưng tôi vẫn muốn thấy hay vì muốn vận vào. Hôm ấy tôi đi uống cà phê với một người bạn trai trên vỉa hè ngoại ô, trong túi bạn có cái radio, Khánh Ly mênh mang bay ra từ dưới thắt lưng Gió heo may đạ về, chiều tím loang vỉa hè…, thấy cái thú đi với người này nhớ về người khác (tội lỗi). Và Nguyên Sa, tôi đọc khi nằm trên giường trong căn gác hẹp, buồn hơn một con chó ốm, vẫn muốn không ai bắt được anh không được yêu em.
Mỗi trang thơ gắn liền với một cuộc tình tôi, lúc nào tôi cũng yêu, cũng muốn tìm chỗ để trút thương trút nhớ.
Thieu_iot writes:Này, em không có sổ chép thơ cũ mà chỉ có sổ viết thơ cũ, em xấu hổ lắm, liệu thế có sao không?À, bản vẽ nước sao rồi mình?
lienrom writes:Chị thì đọc để nhớ lại thời ấy sao mình lãng mạn, và thơ thẩn chứ không xấu hổ – tự hào là đằng khác hí hí
Classic writes:oi, doc cai entry nay phe qua, em sen ren nen thich lam 😡
Minh Thi writes:Ôi chị lãng mạn quá. Em cũng có đọc thơ đôi chút nhưng không sưu tập. Chủ yếu em đọc truyện thôi. 🙂
TÂN NGUYỆT writes:Em cũng chả có quyển sổ chép thơ nào, xấu hổ quá :DMà cho em chia sẻ cái thú đi với người này nhớ người khác với. Tội lỗi, tội lỗi, nhưng mà thú lắm, hehe
Mẹ Bin writes:Trời ơi, tiếc quá, sao lại đốt đi:).Hồi bé em cũng rất nhiều sổ, sổ thơ nè, lưu bút từ thời lớp 9 nè…và có cuốn sổ không thể thiếu được đó là sổ chép bài hát. Em lưu giữ rất nhiều, thậm chí cả thư tình vớ vẫn của mấy thằng học cùng lớp vẽ mà sau này em chẳng biết thằng nào, bây giờ em nhét chúng vào cái rương nhôm mà ngày xưa ở KTX hay dùng rùi để trên nóc tủ, chẳng ma nào thèm đọc trừ khi hôm nào em buồn buồn leo lên vác chúng xuống gặm nhấm lại kỷ niệm xưa, nhưng hơi ôi, bây chừ con dại nheo nhóc chắc chẳng biết lúc nào mới có thời gian đụng đến, hy vọng bọn chuột và gián không chui vào là mừng lắm rồi. Có khi cất vậy để sau này làm của hồi môn cho thằng con trai rút kinh nghiệm để đi tán gái hi hi.
Hói writes:Giữa cái Thu rồi đấy…
Adieu ™ writes:tớ có mấy quyển sổ chép thơ, cũng từ năm lớp 8, nhưng chả có mối tình nào cả, xấu hổ quá 😀
CHICKENHEAD writes:Lắng đọng, mênh manh nhưng lại rất cụ thể những lời tự tình mùa thu, mùa thu nay/bây giờ chỉ là những mùa thu làm cái nút để mở ra cho TH gợi nhớ những mùa thu qua. Quả thực một lời com chia sẽ tình thu với TH.
hongnguyenhuong writes:Đọc entry này thích thế, nghe như có hơi gió thu í 😀 Em cũng có mấy quyển sổ chép thơ cũ mà chả có cuộc tình nào xa xưa để nhớ, hơi xấu hổ tí 😀
Alice HN writes:Aristote bảo thơ là vi phạm những qui luật của văn 1 cách sửng sốt :D. Vì thế đọc văn của cậu cũng rất có chất thơ. Vì cái sự vi phạm này, tớ chẳng bao giờ thuộc được thơ, nhưng kể được thơ, nhớ key word rồi gúc ra, gửi cho chàng :D. Cứ như là thuộc lắm í.
¤ BLACK HORSE ¤ writes:giọng văn bạn Hà nghe êm đềm
lemon writes:Có hoa sữa rồi đấy, bắt đầu 1 cuộc tình mới đi thôi!
¤ KOALA ¤ writes:ey, mình cũng có cuốn thơ Xuân Diệu nhỏ bằng lòng bàn tay nè
Tropicana writes:* Đa tình nhẩy, thảo nào thấy hô thiếu tiền, thừa tình!”Mỗi trang thơ gắn liền với một cuộc tình tôi, lúc nào tôi cũng yêu, cũng muốn tìm chỗ để trút thương trút nhớ”. * Xưa cô cũng chép nhiều lắm. Giờ già rồi còn ngẫm một số câu thơ trong trí nhớ: “Tượng thờ dù đổ vẫn thiêng / Miếu thờ dù vắng vẫn nguyên miếu thờ” – (lecmontop)
Tropicana writes:Cũng già rồi mới ngộ ra rằng: “Khi ta nói cùng em những điều đau khổ / Em ngáp dài chẳng nói năng chi / Khi trong thơ nỗi đau ta thổ lộ / Em khen ta thơ tứ diệu kỳ” (hainơ)Răng lại rứa? Cuối cùng thì bản chất của con người là yêu chính mình. Khi san sẻ với thơ ca họ thấy vợi đi, họ thấy được an ủi còn… chia sẻ nỗi khổ dù vật chất hay tinh thần với đồng loại là… không dễ Hà nhỉ?