những gì chúng ta đã làm trong bóng đêm, chúng ta sẽ nhớ lâu hơn.
vì chúng ta không nhìn được, nên chúng ta nhớ rõ mọi hương vị, âm thanh, mùi hoa dại ngan ngát, tiếng sột soạt, những lời cầu xin thì thầm, bàn tay ấm, tiếng mưa rắc xuống ngọn cây, tàn thuốc lá rơi xuống thềm, ánh trăng mỏng gõ vào cửa sổ.
***
ngày xưa, nhà tôi ở một thị xã nhỏ, thường là nơi trung chuyển cho các đoàn người lưu lạc khắp nơi trong ngoài nước trú chân trước khi về quê viếng mộ. tôi hay bị đánh thức giữa đêm bởi những tiếng người chào hỏi, tiếng đồ đạc khuân vác. sáng hôm sau mới nhìn rõ mặt các người khách. tôi chỉ còn nhớ những thứ mà họ mang theo, từ nước ngoài về hay từ miền Nam ra cũng đều thơm tho những mùi lạ kỳ, từ bánh xà phòng đến miếng bánh sữa.
(to be continue)
TÂN NGUYỆT writes:Em là em phản đối nhá! Hồi này mẹ các cháu rắc thính hơi bị ác nhá, làm người ta hóng sốt ruột quá đi :((
Mùa đông khó quên writes:em Diên Thái là em í con bé, thẳng tính lắm, bố cứ…..giành mẹ hòai, em tức là em bụp bố thoai, hí hí
Classic writes:Thế á, em chả nhớ. Lâu lắm không làm gì trong bóng tối 🙁
Hang Toe writes:Đoạn mở đầu “mờ mờ nhân ảnh” gợi em nhớ đến câu nói của chính mình, “trong bóng tối thằng/con nào chả như nhau mà khen gì xấu với đẹp” 😀
lemon writes:Ek gì, viết blog … cái kiểu gì vậy???
¤ KOALA ¤ writes:Viết có chút chíu đã post rồi là sao là sao?
Hếch writes:này, cấm có được câu VP nhá, hứ hứ, tiếp nhanh lên bác, thi thoảng cứ chơi cái chiêu đặt gạch míậoi rỉn rỉn ra tí như là bị bệnh đái rắt để pà kon sốt ruột là sao???