Đêm nọ, mình lại mơ trở về ngôi nhà cũ.
Căn nhà vẫn thế, bụi chuối đầu hè gió thổi sột soạt. Gió mùa của những ngày đông khô xám miền Bắc. Ngày xưa hình như lạnh hơn bây giờ. Ngọn đèn tròn vàng ấm. Ông ngồi trên cái ghế vải bố, như mọi khi, đọc một quyển sách nào đó. Mình ngồi cạnh dưới chân ông, êm đềm bình yên hơn bất cứ anh yêu em yêu nào khác trên đời.
Chiều nghĩa trang u ám mờ sương, tàn đen đốm đỏ phừng phừng, mình nhìn tên ông trên bia đá là nước mắt đã chảy tràn trề như sóng. Hoa của ông đây. Nước trà của ông đây. Ông ơi ông, ông có nhớ cháu không? Đứa cháu ông yêu nhất đây, ông ơi!
Sao mình lại không có con gái để nó yêu bố mình như cái cách mà mình đã yêu ông?
Mọi người không thể tưởng tượng rằng, một đứa 32 như mình – và sẽ là 50, thế mà vẫn vừa chạy xe vừa mũi dãi dầm dề vì một người ông đã chết già trong mãn nguyện.
Ờ, rồi ai cũng phải ra nằm đây thôi. Nếu mình chết, hãy cho mình nằm cạnh ông.
Người quan trọng nhất của cuộc đời.
Cinderella writes:E cũng yêu ông E giống như mình TY ạ.
Gau truc writes:Em viết cảm động quá! Em làm chị nhớ tới ông ngoại chị. Ông là người đã truyền cho chị tình yêu với sách vở, thơ ca…Bao giờ nhớ tới ông chị cũng hình dung ra ông với cái kính cận dày cộp đang cắm cúi với những quyển sách với những tờ báo. (ngày nhỏ chị toàn hỏi ông là”ông ơi, ông đang ngửi sách đấy à?”)
dragon_baby writes:Ngôi nhà đó ta về hình như được 3,4 lần…Đường ra nghĩa trang ta cũng chẳng còn nhớ nữa…Uhm… nhưng vẫn nhớ ngươi cái lúc đưa cụ đi. Bao h hè mà ngươi về Thanh thì nhớ gọi ta về với, để ta ra thăm cụ nhé 🙂